Phóng sự Ranh giới: Những thước phim chân thực đến ám ảnh về một cuộc chiến không tiếng súng
Những hình ảnh khốc liệt về đại dịch đã chạm đến tận cùng cảm xúc của mỗi người. Qua những thước phim trong phóng sự Ranh giới, điều khiến người xem đau lòng nhất chính là không kịp nói lời tạm biệt.
Mới đây, Đài truyền hình Việt Nam đã phát sóng phóng sự Ranh giới - bộ phim tài liệu ghi lại một phần sự khốc liệt ấy tại Khu K1 - Bệnh viện Hùng Vương (TP.Hồ Chí Minh). Đây là nơi có những bệnh nhân Covid-19 đang cùng lúc mang trên mình 2 sinh mệnh. Một là của bản thân, hai là của đứa con đang vẫn còn nằm trong túi ối.
Vẫn biết dịch bệnh hoành hành đang khiến cuộc sống trở nên đảo lộn, nhiều gia đình mất người thân, bác sĩ tuyến đầu căng thẳng và áp lực. Thế nhưng, những gì thực sự đang xảy ra bên trong bệnh viện điều trị còn khốc liệt, ám ảnh nhiều hơn thế. Đó thực sự là một cuộc chiến - cuộc chiến không tiếng súng nhưng lại không bình yên.
Phóng sự Ranh giới: Khi còn thở là còn hi vọng
Xuyên suốt hơn 50 phút của phóng sự Ranh giới, người xem nín lặng theo dõi từng hình ảnh vội vã, gấp rút tại khu điều trị K1. Một phóng sự không có lời bình nhưng vẫn khiến mọi người cảm nhận, thấu hiểu hơn về những điều đang diễn ra.
Mở đầu thước phim liên tục là những cuộc gọi cấp bách của các y bác sĩ để điều động thêm người, cần thêm oxy, báo động đỏ,... Không khí tại khu K1 đều rất khẩn trương, gấp rút bởi chỉ cần chậm vài giây thôi là mọi thứ sẽ tiến triển xấu hơn.
Trong suốt phóng sự, liên tục là những cuộc gọi gấp rút từ các bác sĩ khu điều trị K1.

Đặc biệt, những sản phụ mắc Covid-19 khi vào đây điều trị đều không có người thân bên cạnh chăm sóc. Do vậy, họ vô cùng hoảng loạn, sợ hãi khi đối mặt với "ranh giới" mong manh này. Người duy nhất bên cạnh họ trong lúc này là đội ngũ y bác sĩ. Từ bác sĩ, hộ sinh đến điều dưỡng đều thay nhau vào hỏi thăm, động viên tinh thần cho các sản phụ.
Các bác sĩ cũng chính là người bón từng miếng cháo, đỡ từng cốc nước, buộc lại mái tóc, gọi điện cho người nhà để sản phụ có thêm niềm tin chiến đấu. Liên tục là những câu nói khích lệ: "Hít thở đi em ơi", "mở mắt ra ráng thở đi chị Hoa", "bình tĩnh đi chị, muốn gặp con thì hít thở đi chị",... Hơn ai hết, đội ngũ y bác sĩ sợ bệnh nhân mệt quá bỏ cuộc và như vậy sẽ không bao giờ có cơ hội thở thêm được nữa. Chỉ cần bệnh nhân cố gắng thở là còn hi vọng.




Không chỉ cứu chữa người bệnh, các bác sĩ ở đây còn đảm nhận nhiệm vụ động viên tâm lý cho người nhà bệnh nhân. Dù cũng rất bối rối nhưng một bác sĩ nữ đã thông báo đến chồng của sản phụ về việc phải chấm dứt thai kỳ của một bé 21 tuổi, vì phổi của người mẹ đã quá sức, không thể cùng lúc thở cho cả 2 sinh mạng.
Điều này đồng nghĩa với việc em bé 21 tuần tuổi không bao giờ có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời..."Khi mình phải chấm dứt một chuyện nào đó nó như một cái gì đó rất hụt hẫng trong con người mình ý", bác sĩ Nguyễn Thị Hảo day dứt sau cuộc điện thoại thông báo đình chỉ thai kì 21 tuần tuổi.

Hình ảnh một bệnh nhân trước khi vào đặt nội khí quản, được gọi điện về cho chồng khiến người xem rơi nước mắt. Với hơi thở khó khăn, nói không ra hơi, sản phụ gắng sức nói với chồng: "Anh ơi, em sợ quá. Em sợ lắm! Em run lắm anh ơi. Em muốn gặp con" khiến ai nấy đều xót xa.


Những khoảng thời gian chợp mắt ngắn ngủi
Làm việc trong không khí khẩn trương, gấp rút, đội ngũ y bác sĩ không có thời gian để nghỉ ngơi. Thậm chí đến 1 - 2 giờ sáng, họ vẫn còn túc trực bên cạnh bệnh nhân, đi từng giường để kiểm tra tình hình.
Trong phóng sự Ranh giới, người xem được chứng kiến tận mắt hình ảnh bác sĩ nằm ngay trên sàn vì quá mệt. Chỗ chợp mắt cũng chỉ đơn giản là một chiếc ghế, một góc phòng và dựa đầu vào tường. Những cũng chỉ được vài phút, những người hùng phải tiếp tục lao vào cuộc chiến giành lấy sự sống cho bệnh nhân.



Trực tiếp đối mặt với dịch bệnh, lá chắn của y bác sĩ là những bộ đồ bảo hộ, khẩu trang, mặt nạ,... Tuy nhiên điều đó vẫn khiến họ có thể nhiễm Covid-19 bất cứ lúc nào. Hộ sinh Phạm Thị Thùy Trang là một trong những trường hợp nhiễm Covid-19 sau 18 ngày điều trị cho bệnh nhân tại khu K1.
"Chị vừa ra trận chỉ có mấy tuần thôi mà không ngờ chị bị dính như vậy. Đây là một điều đáng tiếc cho chị vì chị vẫn muốn được cống hiến nhiều hơn nữa. Nếu sau khi chị khỏi bệnh, chị vẫn sẽ tiếp tục quay trợ lại làm việc cùng mọi người để cứu chưa bệnh nhân", hộ sinh Phạm Thị Thùy Trang nói.
Phóng sự Ranh giới: "Không cứu được nó đau lắm"
Có lẽ, đây sẽ là những khoảnh khắc ám ảnh nhất đối với người xem trong suốt 50 phút của phóng sự. Khi tiếng chuông báo động đỏ vang lên, tất cả các bác sĩ thường trú, bác sĩ gây mê, bác sĩ trực nhi,... đều gấp rút mặc đồ bảo hộ đề vào cấp cứu bệnh nhân. Tất cả đều cùng dốc sức với niềm hi vọng mãnh liệt.



Tuy nhiên, bệnh nhân đã không thể qua khỏi sau ca nguy kịch. Các bác sĩ chỉ biết nín lặng, bần thần nhìn lên trần nhà, cố ngăn cho nước mắt không rơi. Người dựa lưng vào cánh cửa, người dựa lưng vào tường, không ai nói với ai câu nào.
"Không cứu được nó đau lắm. Khi thấy một bệnh nhân như vậy, nó đau từ trong tim. Tất cả bao nhiêu con người mà cũng không cứu được", "Cũng chỉ biết kìm nén nước mắt thôi chứ biết làm thế nào được. Chán lắm", "Ranh giới giữa cái sống và cái chết thật quá mong manh, khiến mọi người cần sống tử tế và mạnh mẽ hơn", những bác sĩ có mặt trong ca cấp cứu xúc động tâm sự.






Nỗi đau càng nhân lên gấp bội khi chứng kiến người nhà bối rối, đau lòng vì không được nói lời tạm biệt. Hình ảnh người bố liên tục vò đầu, bứt tai, miệng than "Trời ơi", tiếng khóc xé lòng của một người đàn ông như chạm đến tận cùng trái tim của mỗi người.
Vì con gái là bệnh nhân mắc covid nặng, nên người bố chỉ được thấy con lần cuối qua những tấm ảnh từ bác sĩ. Đồ đạc thì vẫn còn đây, nhưng người đã không còn nữa rồi...




"Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện sinh từ trong những hi sinh gian khổ"
Sau tất cả, họ vẫn phải vượt qua để tiếp tục chiến đấu bằng một trái tim mạnh mẽ và đầy yêu thương. Động lực để họ cố gắng là sự tiến triển tốt từ bệnh nhân, một nụ cười rạng rỡ, một ước mong sớm khỏi bệnh để đoàn tụ với gia đình.
Cũng trong những thời khắc khốc liệt ấy, nhiều thiên thần nhỏ bé chào đời. Những tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên trong phòng điều trị lại chính là niềm vui, là liều thuốc xoa dịu những nỗi đau mất mát.


Sau khi đoạn phóng sự được chiếu, nhiều người đã không khỏi xúc động. Dường như, ai cũng đã phải rơi nước mắt khi chứng kiến những hình ảnh quá đỗi chân thực và khắc nghiệt ấy. Tất cả đều gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến đội ngũ y bác sĩ tuyến đầu, cảm phục vì những hi sinh cao cả của họ.
Trong đại dịch khủng khiếp này, sự sống và cái chết chỉ ngăn cách bởi một ranh giới mong manh và chưa bao giờ con người lại có thể dễ dàng đánh mất cuộc sống của mình đến như thế. Bởi vậy, còn hơi thở để duy trì sự sống, còn được ở bên cạnh người thân là một đặc ân lớn nhất trong lúc này.



